Thực hành Ashtanga Vinyasa Yoga là một hành trình riêng của mỗi chúng ta. Đó là sự cam kết, là một thỏa ước thầm lặng giữa bạn và bản thân bạn. Không ai sẽ gõ cửa và đánh thức, gọi bạn dậy tập yoga mỗi sáng. Chỉ có chính bạn chịu trách nhiệm cho hành động “khổ luyện”.

Nhiều lúc bạn tức giận chính mình: Tại sao tôi không tập được tư thế này và chẳng lẽ tôi kẹt mãi ở tư thế này? tôi sẽ phải tập thế này mãi đến bao giờ? Khi nào tôi mới được lên level và được cho phép tập tư thế mới?

Và bạn còn tức giận cả với thầy của mình: Tại sao thầy không giúp/ không chỉnh sửa cho tôi? Có phải thầy chỉ chú ý đến tôi sao? Tại sao thầy cho học viên này luyện thêm asana khi anh ấy chưa sẵn sàng? Thầy có thật sự biết tôi tập tành thế nào không đấy?

Một lúc nào đó cơ thể của bạn sẽ nói cho bạn biết. Nó sẽ hoặc làm bạn vỡ vụn hoặc nó sẽ khiến bạn bất ngờ.   Một vài asanas đã từng khó nhằn nhưng ô hay giờ lại vào dễ dàng thế này trong khi một số asanas khác trước đây thật dễ thì bây giờ lại khó với. Cơ thể thông minh vậy đấy, nó sẽ dẫn dắt chuyển động của bạn đến con đường mới bằng cách tạo thêm không gian và phát triển thêm các cơ.

Tâm trí của bạn sẽ đùa cợt với bạn, nó sẽ khiến bạn sợ hại một số asana như tư thế drop back vì nó mãi nói về sự không an toàn của tư thế, nhưng có những ngày nó để mặc bạn tự đo muốn làm gì bạn thích.

Và trong lúc bạn đang ở đoạn giữa của mọi sự trong cuộc cách mạng trong lẫn ngoài bản thân này, bạn phải giữ được cho mình sự vững vàng và tập trung.

Mọi người hay rập khuôn giáo điều từ Sharat. Sharat nói “cái này” hay “cái kia” thì mọi người đều phải nghe theo. Trong khi các Ashtangi có tuổi với bề dày tập luyện lại không nghe theo Sharat nhưng vẫn luôn tri ân Pattabhi Jois. Một số khác thì lại theo Manju Jois.

Vì vậy một vài giáo viên sẽ yêu cầu bạn dừng khi đang tập trong khi các giáo viên khác thì không và cho phép bạn tập với nhiều biến thể. Nếu bạn tập với Sarawasti, cô ấy sẽ cho bạn thoải mái tập với các biến thể.

Một vài giáo viên phương Tây cố gắng dạy như Sharat. Họ vòng khăn xung quanh eo, nói chuyện như Sharat, cố gắng đếm như Sharat nhưng lại bị lẫn lộn khi đếm bằng tiếng Phạn, dạy rất nhanh và còn cố ý dùng giọng điệu của ông để cố gắng mô phỏng ông.

Điều tôi học được gần đây là thực ra không hề có quy luật hoặc nguyên tắc gì trong Ashtanga vì mỗi giáo viên có cách hướng dẫn khác nhau.

Có một câu chuyện là “Bạn sẽ không được cho tập asana nào mới vào một buổi thứ Ba”…tại sao chứ? Không ai biết nhưng một số người muốn giải thích đại loại là do trật tự của hành tinh.

Tại sao ko tập luyện vào dịp trăng tròn? Một vài người cho rằng cơ thể bạn dễ bị chấn thương hơn vào dịp này, một số người khác thì nói Pattabhi Jois có nghiên cứu chiêm tinh học và ông quyết định không dạy vào dịp này, không ai chứng minh được hoặc có căn cứ khoa học hay truyền thống về lý do không tập luyện những dịp này.

Tại sao phải tập luyện 6 ngày liên tục trong một tuần? Câu trả lời hay nhất là bạn cần 1 ngày nghỉ để cơ thể bạn hồi phục. Nhưng cũng chẳng có gì sai khi tập 5 ngày liền với 2 ngày nghỉ. Hoặc 2 ngày liền, 1 ngày nghỉ rồi tập tiếp 2 ngày.

Tại sao bạn không thể tập asana với một biến thể? Không ai biết, một vài người nói rằng vì cơ thể bạn không thể mở rộng hoàn toàn khi bạn dùng một biến thể nhưng vậy một chấn thương vĩnh viễn không cho học viên tập asana thì sao?

Tại sao bạn không thể tập các tư thế uốn lưng trước khi bạn tập chuỗi Intermediate (Nâng cao) (ngoài tư thế uốn lưng trong chuỗi kết thúc)? Mọi người giải thích rằng chuỗi Primary (Nền tảng) là bước chuẩn bị cho chuỗi Intermediate. Nói như thế có phải là nói các trường phái yoga khác tập sai?

Điều quan trọng nhất là phải tập luyện để hiểu về Ashtanga và để hiểu cơ thể bạn. Cơ thể bạn được làm sạch với việc tập luyện đều đặn vì khi đó các khớp được mở và một dòng năng lượng tươi mới được tiếp nạp vào cơ thể bạn. Việc này có lợi ích loại bỏ những suy nghĩ tiêu cực có thể in sâu vào trong các cơ của bạn.

Điều tuyệt vời nhất mà tôi trông đợi là tự mình thực hành, không phải giữa một lớp tập đông đúc, nơi mà không dễ dàng xoạc chân hay tay, và được tiến bộ với chính bản thân tôi, không cần sự chấp thuận của giáo viên nào khác.

Điều tôi được học là tôi sẽ không mù quáng nghe theo “guru” nào cả và cũng ko tuân theo các luật lệ của Ashtanga. Tôi sẽ nghe theo trái tim của mình và cơ thể tôi sẽ nói cho tôi biết bởi vì tôi là bậc thầy của chính tôi.

– Namaste –

Nguồn: ashtangayogajournal

Photo credit: Internet

Dịch bởi yogavietnam