Tiêu hóa một bữa ăn đầy chất dinh dưỡng cần nhiều thời gian hơn là khi chúng ta ăn bữa ăn đấy.

Tôi đang tiêu hóa dần “bữa ăn lớn” này – 6 tháng du lịch rong chơi – khi đang tản bộ vào một buổi sáng sớm tuần rồi.

Trong khi bước đi, tâm trí của tôi thực hiện một số thao tác quét: nó đang tìm kiếm “những khoảnh khắc A đây rồi”, hoặc những đoạn thời gian “làm mình phấn khích”, và đã dạy cho tôi vài điều. Tôi có cả một bộ sưu tập như vậy để chọn lựa: những phút giây tràn ngập ánh nắng mặt trời, những vùng đất xa xôi, những con người kỳ lạ, thứ âm nhạc thôi miên và những buổi chuyện trò sâu sắc.

Nhưng có cái gì đó theo nhịp chân trên vỉa hè của tôi thúc giục tôi đi nhanh qua những ký ức đầy màu sắc như vậy để dừng chân lại một vùng ký ức lặng lẽ hơn. Để tôi kể lại cho bạn nghe nhé:

Tôi đang ngồi đó, trên cái ban công nhỏ xíu nhìn ra vùng biển Địa Trung Hải, trong một ngôi làng trên đồi miền Nam nước Ý. Ánh mặt trời ấm áp mơn trớn trên mặt, quần áo của tôi đang được hong khô trong làn gió mát, và tôi chẳng có việc gì để làm cả. Không phải đi nhà thờ, không cần học ngoại ngữ, không phải đến thăm ai, không có vấn đề gì cần giải quyết, không phải nấu ăn gì. Không một thứ gì cần làm.

Trong một lúc, tôi cảm thấy thật tuyệt vời và bình yên. Nhưng dần dần tôi bắt đầu thấy hơi khó chịu. Không có gì để cái đầu ưa bận rộn, thèm hóng chuyện của tôi có thể nhúng mũi vào. Không có việc gì để sửa chữa. Chỉ là một khoảng thời gian cho việc tồn tại và nghỉ ngơi.

Thông thường tôi hay đi bộ dọc hàng cây olive hoặc dọc bờ biển, đi suốt đến trạm xe lửa. Có đôi khi tôi quay về, thực hành thiền định hoặc đi ngủ hoặc thực hiện cả hai.

Nhưng lúc này đây, không ai để nói chuyện. Chỉ có tôi, hơi thở của tôi và tâm trí đang đói chuyện của tôi.

Trong suốt tháng đó, tôi hầu như không viết gì. Phần lớn thời gian, những người duy nhất mà tôi trò chuyện là các khách hàng cần tư vấn và một hai người bạn qua điện thoại. Tôi ăn thức ăn đơn giản: một chút phô mai mozzarella, một ít thịt dăm bông prosciutto, vài chiếc lá húng quế hái ngoài vườn, và vài hạt olive. Tráng miệng sẽ là một quả lựu ngon ngọt. Tôi hầu như chẳng nghe nhạc nhẽo gì cả.

Một tháng sau, khi tôi lặng lẽ rời ngôi làng và di chuyển đến Rome. Tôi có cảm giác như không có gì xảy ra trong suốt thời gian tôi ở ngôi làng này. Có cảm giác như tôi vừa nhấn nút “Tạm dừng” (“Pause”) rồi bây giờ nhấn nút “Chơi” (“Play”) trở lại khi tôi đặt chân lên thành phố Rome nhộn nhịp với đầy những chiếc Vespa.

Vậy tại sao hàng tháng sau tôi lại nghĩ khoảng thời gian này là phần quan trọng nhất của chuyến du ngoạn? Tại sao trong sâu thẳm tôi biết quãng thời gian này là nơi những thay đổi lâu dài nhất đã xảy ra.

Tôi có một vài giả thuyết cho lý do tại sao như vậy

Dấu lặng

Dấu lặng từ “những điều cần phải làm”. Chúng đến từ việc lắng nghe nhu cầu của cá nhân mình. Sau hàng thập kỉ bận rộn, quay cuồng trong vai trò người mẹ đơn thân, rồi xây dựng việc kinh doanh, rồi cố gắng tránh được những khó khăn, thử thách, cái cảm giác “hư không” tuyệt đối đã yên vị trong hệ thần kinh của tôi.

Kết nối lại với cái Tôi

Tôi từng nghĩ nếu chỉ còn có một mình, tôi sẽ viết thật hay, sẽ đọc thật tỉ mỉ, sẽ học…cái gì đó. Nhưng giờ tôi đã biết cho dù tôi có viết, có đọc, có học cái gì đi chăng nữa, nó chẳng liên quan gì đến hoàn cảnh của mình cả và nó liên quan chặt chẽ đến tôi và những chọn lựa của tôi. Tôi yêu thích việc mình nhận biết được điều đó. Tôi cũng biết gia đình quan trọng với tôi nhiều hơn là tôi nghĩ.

Sự chuẩn bị

 Việc nghỉ ngơi sâu cho phép tôi sẵn sàng với những chương mới với nhiều thử thách hơn của cuộc đời mình. Tôi đã ngủ rất nhiều, tôi đã rất tĩnh lặng, tôi đã tích trữ được một nguồn năng lượng dồi dào. Những thứ này giúp tôi chuẩn bị cho giai đoạn tiếp theo.

Vì vậy Vâng – giai đoạn yên lặng lạ lùng này có thể là phần dinh dưỡng nhất của bữa ăn lớn mà tôi đã dùng. Nhấn nút “Tạm dừng” (“Pause”) có thể có tác dụng to lớn nhất.

Đây là bài học tôi hi vọng mình sẽ không quên.

Hôm nay, tôi mời bạn cùng nhấn nút “Tạm dừng” và cho phép quá trình nghỉ ngơi, tự kết nối bản thân, và sự chuẩn bị thực hiện vai trò của chúng.

Cho dù là chỉ dành 4 phút nhắm mắt nghỉ ngơi trong xe sau giờ làm, hoặc một tiếng đồng hồ tự tắt điện thoại ngay giữa ngày, hoặc một cuối tuần đơn độc, bạn sẽ tìm thấy – như tôi vẫn đang như vậy – những khoảnh khắc có vẻ chả đẹp đẽ gì lại là chiến hữu hiệu quả nhất của chúng ta.

Tôi cũng mời bạn, nếu cuộc sống bạn đã nhấn nút “Tạm dừng” và bạn thấy mình ko đủ kiên nhẫn với tốc độ của giai đoạn Tạm dừng ấy, hãy xem xét thử nhịp độ hiện tại có thể chính xác là những gì bạn cần, và chỉ thông qua gương chiếu hậu bạn mới có thể thấy vẻ đẹp thật sự của nó.

Nguồn: Elephant Journal

Dịch bởi Yogavietnam