Tôi đã chậm rãi quay lại với việc dạy yoga, hay nói đúng hơn là yoga tìm lại tôi. Việc đấy không nằm trong kế hoach, nhưng giữa những công việc đóng trong khung 9h-17h hàng ngày, tôi nhận thấy mình đang thèm muốn sự chuyển động và một ý nghĩa nào đấy. Sau tất cả những công việc máy tính, ý tưởng và lý thuyết, tôi đã mong muốn làm gì đó hữu hình và tập trung vào cơ thể. Và yoga là cái mà tôi biết.

Trong 6 tuần hè vừa qua, tôi dạy yoga riêng cho C trong phòng khách nhà tôi. Cô ấy tìm đến tôi với một mục tiêu rõ ràng: Tìm về lại với cơ thể mình. Thật ra, từ mà cô ấy dùng là “chinh phục”, nhưng tôi không biết làm sao dạy được điều đó. Tôi chọn từ “Tìm về lại” vì nghe có vẻ dễ hơn và có thể dạy được.

C đến lớp học yoga đầu tiên của mình, đầy hăng hái và ham học hỏi. Tôi giảng dạy theo cách mà tôi nghĩ là thực hành dễ tiếp cận cho người mới bắt đầu, nhưng trong 15 phút, C bật khóc và bỏ đi. Đau khắp người, cô nói – khi đứng, khi nằm, khi chống tay hay quỳ gối.

Chúng tôi có cuộc trò chuyện ngắn sau đó và C nghĩ là cô sẽ thấy thoải mái hơn ở lớp cá nhân, nơi mà cô không thấy ngại ngùng với người khác. Thế là chúng tôi tiến hành lớp học cá nhân.

Tôi không muốn giải thích cho C nhưng ở đây tôi đại diện cô ấyvà bạn biết cô ấy là một con người, không phải một cái tên tắt. Cô là một hoạ sĩ và trước khi đến Victoria thì cô là một sinh viên miệt mài học tập tại một trường đại học Châu Âu. Cô rực rỡ, sâu sắc và rất nhạy cảm. Cô có thân hình béo tròn và thú nhận là có cảm giác mất kết nối với cơ thể và thường không biết cơ thể mình ở đâu trong không gian. Cô dành thời gian ở Victoria để kiểm soát cơn đau thể chất và nỗi lo lắng của mình.

Trong buổi đầu tiên, tôi giới thiệu một chuỗi đơn giản bao gồm tư thế đứng, nằm và các tư thế phục hồi và một vài động tác tự massage. Cô cố gắng học trọn một tiếng đồng hồ và rất chú tâm, tò mò và hứng thú thể hiện. Chúng tôi dành thời gian để trò chuyện trao đổi về trải nghiệm của cô. Tôi tiếp tục cấu trúc chuỗi cơ bản đó trong suốt quá trình hợp tác, đôi khi chỉnh sửa một số tư thế cơ bản hoặc thêm vào một số biến thể tương tự.

Tôi thực hiện theo quy trình giảng dạy của Yoga Outreach, bao gồm 3 bước: có một cơ thể (tư thế cơ bản với chút trọng tâm vào hơi thở), làm bạn với cơ thể (chú ý đến cảm giác), và dùng cơ thể như nguồn tài nguyên (mời gọi sự nhận thức về cơ thể và hơi thở).

Những bước này dùng để hỗ trợ sự cảm nhận bên trong (nội cảm thụ), cái mà chuyên gia về chấn thương tâm lý David Emerson định nghĩa là “sự nhận thức về những gì đang xảy ra bên trong ranh giới làn da chúng ta”. Khi tôi nói về “nội cảm thụ” với C, cô quan tâm đến lý thuyết này và muốn đích thân trải nghiệm nó.

Tôi không dùng từ này lần nào nữa mà cũng không gợi ý về nó. Thay vào đó, tôi cố gắng hướng dẫn C trải nghiệm những cảm xúc bên trong cơ thể mình và nhận biết tay mình đang ở đâu, chuyện gì xảy ra  với cột sống khi nằm sát sàn, một bàn chân cảm giác thế nào sau 5 phút trượt trên quả bóng cao su so với bàn chân còn lại.

Tôi bắt đầu tự hỏi nội cảm thụ là từ không nên dùng trong lớp yoga không. Có thể giáo viên yoga, chuyên gia tâm lý và các chuyên viên trị liệu nên giữ từ này cho bản thân họ. Đó là một từ buồn cười vì nó là danh từ, nhưng bạn lại không thường nghe phiên bản động từ – người ta hiếm khi viết là “có thể cảm thụ trong” hay “có tính cảm thụ trong”. Đó là cái để nói về nhưng không phải là động từ chủ động cho trải nghiệm.

Tôi để C tự cảm thụ, và nếu cô thấy cần biểu lộ  cảm giác mà cô nhận ra. Nhưng không hề mang kì vọng là cô cần phải nói về điều đang xảy ra. Tôi cũng không nói được trải nghiệm của cô (vì tôi không ở trong đầu hay cơ thể của cô) hoặc chuyển tiếp những điều cô chia sẻ (vì lý do giới hạn mang tính chuyên nghiệp).

Tuy nhiên, tôi có thể nói về những gì tôi thấy bên ngoài. Đầu tiên, cô học đều mỗi tuần và học liên tục một tiếng đồng hồ. Và kết thúc khoá học 6 tuần, C có thể quỳ trên tay và gối. Cô có thể vào tư thế chiến binh. Cô có thể vào tư thế downward dog và giữ trong 1 phút. Tôi nhìn thấy sự vững chắc, dễ chịu và tự tin trong cách cô giữ cơ thể trong không gian.

C đã trở về Châu Âu và tôi ước là cô sẽ đôi khi tiếp tục đưa tay múa chân trong không gian hoặc vào thế núi khi chờ xe bus, là cô sẽ đan xen nội cảm thụ vào thực hành nghệ thuật và thực hành tự chăm sóc bản thân. Và với tôi, tôi sẽ tiếp tục tiến đến việc giảng dạy/hướng dẫn/truyền đạt cái quá trình hoạt động tốt hơn cả ngôn ngữ có thể miêu tả.

Nguồn_ Itsallyogababy

Dịch Yogavietnam