Có bao giờ bạn nhớ những khoảnh khắc nào đó nhiều đến nỗi khiến bạn thấy đau lòng?

Vào phút giây cô đơn ấy, bạn hồi tưởng và trôi về những thời điểm ngọt ngào mà bạn đã từng có: những chuyến du ngoạn điên khùng khám phá những địa điểm mới, những đêm du hành với tiếng cười khúc khích, những hôm ngủ lại nhà ai đó rồi thức tâm sự đến 3h sáng, và cả những đêm bạn ngồi bên đống lửa và chẳng nghe thấy gì ngoài âm thanh những người thân thương đang nói chuyện, đang hát bài hát bạn yêu thích.

Bạn sẵn sàng làm bất cứ điều gì để có lại những khoảnh khắc ấy. Bạn sẽ tìm kiếm một cách tuyệt vọng những gì có thể giúp bạn xao lãng, tạm quên đi việc tổn thương vì sự chấp nhận những thay đổi trong cuộc đời, đơn giản vì hầu hết những người bạn yêu thương đã thay đổi hoặc đã đi mất. Bạn biết rõ ràng là sự hiện diện sẽ bị thay thế bởi sự vắng mặt, nhưng bạn sẽ không bao giờ sẵn sàng cho cái cảm giác khi người mà bạn yêu lại rời xa bạn.

Ai nói là bạn không nên nhìn lại quá khứ? Tôi nghĩ như vậy cũng bình thường vì nhớ về quá khứ là điều duy nhất bạn có thể làm để giữ những người đã đi xa còn mãi trong tim bạn, đúng không? Ngay cả một tấm hình cũng có thể khơi lại giọng nói của họ trong tâm bạn, một bài hát cũng làm bạn nhớ về khuôn mặt vui cười của họ, và một nơi chốn cũng làm bạn nhớ lại khoảnh khắc ngày xưa.

Nhưng sự thật là, hầu hết trong mọi trường hợp, không phải là bạn đang hồi tưởng về con người hay khoảnh khắc; mà là bạn đang nhớ chính bạn của ngày xưa ấy.

Thường xuyên là chúng ta hiểu nhầm cái cảm giác trống vắng mà chúng ta cảm thấy bên trong. Đôi khi, khi con người thấy buồn, họ sẽ đổ lỗi cho các nhân tố bên ngoài trước khi họ thật sự nhận ra rằng họ mới chính là người gây ra nỗi buồn đó; đó là phản ứng bình thường và tự nhiên để con người tồn tại. Và rồi, bạn sẽ nói rằng bạn nhớ ai đó thật nhiều và bạn sẽ bắt đầu làm mọi điều để đem họ quay về, trong khi sự thật là bạn đang không hạnh phúc với chính bản thân mình ngay lúc này.

Khi bạn nhớ về những ngày xưa tốt đẹp ấy, đó là dấu hiệu bạn đang không vui với hoàn cảnh hiện tại ngay tại thời điểm hiện tại.

 Nó không có liên quan gì đến những người bạn đã mất đi, vấn đề chỉ là bạn thôi.

Có thể lúc này, bạn đang sống cuộc sống mà bạn không thích thú gì; bạn bỏ qua đam mê của mình, bạn sống cuộc sống theo quan điểm của người khác, bạn thất vọng vì nhiều người, và có lẽ, bạn kỳ vọng quá nhiều vào cuộc sống.

Những cảm giác hoài cổ thực ra là phương pháp mà cái tôi bên trong bạn muốn nói rằng có cái gì đó sai sai trong cuộc đời bạn. Bạn cần nhận ra rằng không ai có thể mang lại những cảm giác tuyệt vời đó khác hơn là bạn.

Hãy tìm ra những gì làm bạn nhớ về quá khứ; tìm ra những người có thể mang đến niềm hạnh phúc tương tự hoặc hơn những người đã ra đi, tìm đến những nơi mới mẻ làm tim bạn đập nhanh hơn vì niềm phấn khích mới, và tìm đam mê thật sự của bạn vì như vậy bạn sẽ có cái để làm thay vì cứ than khóc cho cuộc sống hiện tại. Lúc đó bạn sẽ bận rộn tạo ra những kí ức mới cho đến khi không còn phải nhớ về cái đã qua.

Hãy nhớ rằng bạn chỉ có một ngày này một lần duy nhất trong đời; đừng làm cái tôi tương lai của bạn phải hối tiếc vì những ngày bạn cứ mãi sống trong quá khứ. Có cả hàng ngàn người đang chờ đợi được gặp “bạn của tương lai” và họ sẽ là những người đem đến những kí ức tuyệt vời cho những năm tháng sắp tới đó.

Tôi biết nói dễ hơn làm. Tôi biết những kí ức đó là vùng an toàn của bạn; những ngày xưa tươi đẹp là miền trú ẩn giúp bạn bình yên và vui vẻ. Nhưng bạn cần nhận ra rằng những người đó, những người đã rời đi, có thể sống hạnh phúc mà không có bạn; và bạn cũng có thể làm vậy. Bạn có thể giữ những người đó trong tim mình, nhưng đừng quên phải làm chủ cuộc đời mình ngay tại khoảnh khắc này. Đến cuối cùng, bạn biết rõ mình đang đi đúng hướng khi bạn không còn quan tâm đến việc nhìn lại.

Nguồn: thoughtcatalog

Dịch bởi Yogavietnam