Tôi đã tập luyện yoga gần 30 năm, và cũng dạy được khoảng 20 năm. Vâng, tôi có cơ thể của một người luyện tập yoga lâu năm. Tôi đã làm nhiều điều với cơ thể mình, những điều có thể khiến bạn kinh ngạc. Đó là cơ thể yoga mà các tạp chí đều hứa hẹn.

OK, nếu bây giờ bạn nhìn thấy tôi, bạn sẽ cười to (hoặc cố gắng nín cưới) vì chúng ta đều hiểu, dù không cần nói lý do, đó là không ai yêu thích gì một thân hình béo tốt như tôi.

Tôi bắt đầu tập yoga đều đặn khi bị lưng đau do bế em bé. Người bạn Wendy của tôi nói rằng, “Đi cùng mình đến trường dạy cho người lớn xem, mình đã tập ở đó 2 lần một tuần. Cô giáo hơi kì cục nhưng đó là một phòng tập thoáng khí với nền xi măng, đó có thể giúp cho lưng bồ đó,” Thời đó chỉ có khoảng 3 studio dạy yoga cho toàn thành phố, chứ không như bây giờ mỗi khu phố có đến 3 studio khi yoga đã trở thành cơn sốt thể thao.

Chúng tôi gọi cô giáo là Phyllis quái đản vì yoga lúc đó hơi kì lạ và cô ấy hay nói linh tinh về tâm linh Hindu tối cao. Cô ấy không phải là người có suy nghĩ rõ ràng lắm, cái cô Phyllis ấy. Một bữa nọ khi chúng tôi đang nghĩ ngơi trong tư thế xác chết, cô ấy bắt đầu nói mẹ Teresa là hình mẫu hoàn hảo của tâm linh Hindu. Điều đó thật làm tôi không tiêu hóa nỗi và tôi ngồi dậy nói “Phyllis, mẹ Teresa là Công giáo!” Cô ấy tặc lưỡi và nói tôi chả hiểu gì cả.

Vì vậy, Wendy và tôi cảm thấy không thể chịu đựng Phyllis nữa và chúng tôi lại muốn học thêm, nên chúng tôi chọn một yoga studio khác, một studio chỉnh chu hơn, nhưng mà chúng tôi không thể học cùng nhau trong buổi đầu tiên. Wendy học ngày thứ Ba, còn tôi học ngày thứ Năm. Sau khi học, Wendy nói rằng buổi học rất tuyệt. Yên tĩnh, dụng cụ hỗ trợ tốt, giáo viên hướng dẫn hay. Vì thế, vào ngày thứ Năm, tôi đến lớp sớm hơn một chút và gặp giáo viên. Cô ấy quan sát tôi từ trên xuống dưới rồi nói, “Oh, tôi không biết là có nên cho bạn vào lớp tôi tối nay không.”

Lúc đầu, tôi không hiểu. Cho dù tôi là người béo nhất lớp aerobics, trong phòng gym và trong nhiều nơi khác, nhưng tôi không hề nghĩ mình có gì khác biệt trong lớp tập yoga. Lớp học ở trường cho người lớn mà chúng tôi đã học trước đây có đa dạng các học viên – từ độ tuổi, hình thể cho đến vóc dáng. Cô giáo mới nhìn cơ thể tôi và nói, “Uhm, bạn biết đấy, với các học viên mới, chúng tôi sẽ cho bạn học các lớp cá nhân trước. Sau đó chúng tôi sẽ cho bạn biết bạn có thể học lớp nhóm không.”

“Oh, tôi không phải mới tập yoga đâu,” Tôi nói. Tôi tập yoga được vài năm rồi.

Cô ấy mới trả lời. “Uhm, rõ ràng là bạn có một vài khó khăn về chỉnh hình.”

Và rồi tôi rời đi, mặt nóng lên vì nỗi xấu hổ. Bởi vì cô ấy nắm quyền và đó là cách nó vận hành.

Có thể cô ấy không có ý thiên vị hay mù quáng hoặc không nhận ra rằng cô đã đối xử với tôi khác hẳn với Wendy mảnh mai. Cô ấy chỉ là đang kiểm soát sự khó chịu với thân hình của tôi và tâm trí của cô nhanh chóng nghĩ ra lời bào chữa làm cô ấy thoải mái hơn. Và còn ngay thẳng. Cô chỉ là làm những điều cho là hợp lý.

Và đây là cách nó vận hành

Tôi không nên nói gì cả. Tôi chỉ nên nhận lấy sự xấu hổ mà cô ấy ban cho. Và ở giai đoạn tuổi trẻ ấy của cuộc đời, tôi đã làm như vậy. Tôi quay đi và rời khỏi lớp, cố gắng không cảm thấy tồi tệ khi Wendy kể lại chuyện học ở studio xinh đẹp ấy.

Bởi vì tôi không nói lên suy nghĩ của mình, cô giáo đã không có cơ hội rèn luyện trở nên tốt hơn, để đối phó với nỗi sợ hãi của cô ấy vì thân hình của tôi. Cô ấy phải giữ nỗi sợ hãi ấy và chứng minh được đó là nỗi sợ chính đáng vì chính tôi cũng làm theo  “kịch bản”. Chúng tôi đều diễn theo kịch bản văn hóa được (xã hội) giao cho.

Nhưng đừng buồn; bạn biết câu chuyện này kết thúc thế nào. Tôi tìm được một studio đối xử với tôi tốt hơn, như một học viên thông thường. Thật vậy, tôi trở thành học viên thường xuyên của họ và được đào tạo thành giáo viên. Và tôi chào đón tất cả mọi người bước lên thảm. Tôi mời chào các thân hình giống tôi, khác tôi và những cơ thể làm tôi sợ. Tôi sẽ dạy người này thế nào đây? Tôi tự hỏi. Và tôi thách thức mình học. Tôi kiểm soát ngôn ngữ của mình và cách tôi tương tác với các cơ thể bởi vì chúng ta đều xứng đáng nhận sự tôn trọng và cổ vũ và những thất bại về văn hóa của tôi cũng ở trong tôi.

Khi người ta thách thức cơ thể tôi, trong vai trò giáo viên, như họ đôi khi vẫn làm với lời nói hoặc ánh nhìn, tôi cho họ một cơ hội khác. Tôi cười và duy trì việc giao tiếp bằng mắt và giữ nguyên bản của mình khi họ tra vấn về năng lực của tôi. Điều đó không diễn ra thường xuyên nhưng nó diễn ra một cách nhất quán. Đó là văn hóa chúng ta đang sống. Người phụ nữ trung niên mập mạp không nên là một huấn luyện viên thể hình, giáo viên yoga, vận động viên leo núi hoặc vũ công disco. Người phụ nữ trung niên mập mạp không nên được tôn trọng theo bất kì cách nào. Tôi xứng đáng được tôn trọng trong cơ thể tôi có mỗi ngày và tôi cho mọi người cơ hội để cùng có quan điểm như vậy.

Tôi là một giáo viên yoga và tôi hướng dẫn mọi người tập luyện với cơ thể và tâm trí. Cũng như với yoga, sự chăm chỉ về ngôn ngữ và tư tưởng sẽ mang lại cải thiện. Không quan trọng chúng ta là ai. Khi chúng ta thực hành điều gì đó nhiều vừa đủ, chúng ta thay đổi.

Nguồn: Medium

Dịch bởi Yogavietnam