Fumio Sasaki sở hữu 1 chiếc chiếu cuốn, 3 áo sơ mi và 4 đôi vớ. Sau khi quyết định coi nhẹ các đồ vật cần sỡ hữu, anh cảm thấy hạnh phúc hơn. Hãy nghe anh giải thích lý do:Để nói sơ lược về tôi cho bạn nghe nhé. Tôi năm nay 35 tuổi, giới tính nam, độc thân, chưa bao giờ kết hôn. Tôi là biên tập cho một công ty xuất bản. Tôi vừa dọn nhà từ khu Nakameguro, Tokyo – nơi tôi đã sống suốt cả 10 năm qua – sang khu Fudomae ở một vùng khác của thành phố.  Tiền thuê nhà thấp hơn, nhưng việc dọn nhà gần như quét sạch quỹ tiết kiệm của tôi.Một vài bạn sẽ nghĩ tôi là kẻ thất bại: một người trưởng thành chưa có gia đình và không có nhiều tiền. Con người xưa cũ của tôi có lẽ sẽ thấy rất xấu hổ thừa nhận điều đó. Tôi đã từng bị ám ảnh bởi những niềm tự hào vô dụng. Nhưng giờ đây tôi thực lòng mà nói tôi đã không còn quan tâm đến những thứ như vậy nữa. Lý do rất đơn giản: Tôi tuyệt đối hạnh phúc là chính tôi lúc này.Lý do? Tôi đã vứt bỏ hầu hết tài sản vật chất của mình.Sống tối giản là lối sống mà bạn giảm thiểu các tài sản tới mức tối đa. Sống với các đồ vật thật cần thiết không chỉ cho lợi ích bề ngoài như sự vui sướng với một căn phòng gọn gang hoặc sự thuận tiện khi lau dọn nhà cửa, nó còn đưa tới sự dịch chuyển cơ bản hơn. Nó cho tôi cơ hội ngẫm nghĩ hạnh phúc là thế nào.Chúng ta nghĩ rằng càng có nhiều thì chúng ta càng hạnh phúc. Chúng ta không biết chuyện gì sẽ xảy ra vào ngày mai, nên chúng ta lại càng thu thập và tích lũy nhiều hơn. Điều này có nghĩa là chúng ta cần rất nhiều tiền, và chúng ta bắt đầu phán xét người khác bằng sự giàu có của họ. Bạn tư thuyết phục bản thân rằng bạn cần làm ra thật nhiều tiền để có thể thành công. Và để làm ra tiền cho bạn, bạn cần người khác tiêu tiền. Và cái vòng luẩn quẩn đó cứ xoay như thế.Vì vậy tôi đã vẫy tay chào rất nhiều thứ, có những món mà tôi đã sở hữu hàng năm trời. Tuy thế mà hiện giờ tôi sống mỗi ngày với tinh thần hạnh phúc, vui vẻ hơn. Tôi cảm thấy hài lòng như bây giờ hơn quá khứ.Tôi không phải luôn là người sống theo chủ nghĩa tối giản. Tôi từng mua lắm thứ, tin tưởng rằng việc sở hữu những thứ này sẽ làm tăng giá trị bản thân và mang cho tôi cuộc sống hạnh phúc hơn. Tôi thích sưu tầm nhiều món đồ vô ích, và tôi lại chẳng vứt đi được cái nào. Tôi là kẻ bẩm sinh thích tích trữ các món đồ lặt vặt, điều này từng làm tôi nghĩ rằng mình là một người thú vị.Nhưng cùng lúc, tôi lại luôn so sánh mình với người khác, những người sở hữu nhiều thứ hơn, chất lượng hơn. Việc so sánh này làm tôi rất khốn khổ. Tôi không thể tập trung vào điều gì, và tôi luôn phí phạm thời gian. Rượu bia giúp tôi tìm quên, và tôi đối xử không công bằng với những người phụ nữ xung quanh. Tôi không cố gắng thay đổi; tôi nghĩ đó là một phần bản thân mình, và tôi xứng đáng không được hạnh phúc.Căn hộ của tôi từng bừa bộn một cách khủng khiếp; nếu cô bạn gái của tôi có ghé qua dịp cuối tuần, tôi sẽ cố gắng vừa đủ để dọn dẹp cho căn phòng nhìn vừa mắt hơn. Còn những ngày thường, sách vở sẽ chồng chất khắp nơi vì chẳng còn chỗ trống trên kệ sách. Hầu hết các quyển sách này tôi cũng chỉ liếc qua một hai lần, và nghĩ rằng lần sau có thời gian mình sẽ đọc.Tủ áo có đầy những thứ từng là món đồ yêu thích của tôi, hầu hết tôi chỉ mặc vài ba lần. Căn phòng ngập những thứ tôi sưu tập như một sở thích và rồi lại chán ghét. Một cây đàn guitar và dàn loa phủ đầy bụi. Sách học đối thoại tiếng Anh mà tôi từng lên kế hoạch theo học khi tôi có thời gian. Kể cả chiếc camera cổ xưa tuyệt vời mà tôi chưa bao giờ cho cuộn phim vào mà dùng.Trong khi đó, tôi vẫn tiếp tục so sánh mình với người khác. Một người bạn thời đại học sống trong khu căn hộ cao cấp ở khu đô thị mới của Tokyo. Tòa chung cư có lối vào bắt mắt và đồ nội thất phong cách Scandinavian. Khi tôi đến thăm, tôi nhận thấy mình đang tính toán tiền thuê căn hộ này trong khi anh ấy vui vẻ mời tôi vào nhà. Anh làm việc cho một công ty lớn, thu nhập cao, lấy cô vợ xinh đẹp và có một em bé thật dễ thương, được mặc những bộ quần áo thời trang. Chúng tôi đã từng xuất phát ngang nhau từ thời đại học. Chuyện gì đã xảy ra, tôi nghĩ? Tại sao cuộc sống của chúng tôi lại khác xa nhau thế này?Hoặc khi tôi nhìn thấy chiếc xe Ferrari có giá trị gấp đôi căn hộ của tôi vọt qua. Tôi nhìn chằm chằm một cách ngu ngốc về hướng chiếc xe cho đến khi nó mất hút khi đang đặt chân trên bàn đạp chiếc xe đạp cũ kĩ của mình.Tôi đã mua vé số cầu may. Tôi chia tay bạn gái, giải thích rằng tôi chẳng nhìn thấy tương lai cho chúng tôi với điều kiện tài chính tồi tệ này. Suốt một thời gian, tôi cẩn thận giấu đi sự tự ti và biểu hiện như chả có gì bất thường với cuộc sống của mình. Nhưng tôi đã thực sự khốn khổ, và tôi cũng làm người khác đau khổ.Nghe có vẻ như tôi đang khoa trương khi tôi nói rằng tôi bắt đầu trở thành con người mới. Một người nào đó nói với tôi là: “Tất cả những gì anh đã làm là vứt hết mọi thứ đi.”, và điều này hoàn toàn chính xác. Nhưng việc có ít thứ xung quanh mình hơn, tôi bắt đầu cảm thấy hạnh phúc hơn mỗi ngày. Tôi dần bắt đầu hiểu hạnh phúc nghĩa là gì.Nếu bạn từng như tôi trước đây – đau khổ, thường xuyên so sánh mình với người khác, hoặc tin rằng cuộc sống của mình tồi tệ – tôi nghĩ bạn nên thử vứt bớt đồ đạc đi. Vâng, trong cuộc sống vẫn có những người chưa bao giờ gắn bó với các món đồ vật chất, hoặc những thiên tài hiếm có có thể vươn lên giữa đống bừa bộn của đồ đạc. Nhưng tôi muốn nghĩ đến những phương pháp mà người thường như bạn, như tôi có thể sử dụng để tìm thấy niềm vui trong cuộc sống. Ai cũng muốn hạnh phúc. Nhưng cố gắng mua hạnh phúc chỉ giúp chúng ta trong một đoạn thời gian. Chúng ta đang lạc đường khi tìm kiếm hạnh phúc thật sự.Sau những gì tôi đã trải qua, tôi nghĩ việc vứt bớt đồ mang nhiều ý nghĩa hơn đơn thuần là một công việc dọn dẹp nhà cửa. Tôi nghĩ đó là một bài thực hành tìm kiếm hạnh phúc thực sự.Nghe có vẻ phô trương nhỉ. Nhưng tôi nghiêm túc nghĩ điều đó đúng đấy.** Đây là một trích đoạn từ quyển sách Tạm biệt vật dụng của Fumio Sasaki, xuất bản bởi Particular Book.Nguồn: The GuardianDịch bởi Yogavietnam