Khi tôi viết những dòng này, tôi đang ngồi một mình tại Ấn Độ trong ngày cuối cùng của chuỗi 12 ngày trị liệu Ayuverda.

Chúng tôi bắt đầu chuyến du lịch dài ngày tại một homestay ở Bristol, Anh Quốc.

Cô chủ nhà dễ thương, vốn là một dược sĩ Ấn Độ, chia sẻ cho tôi những kết quả thần kỳ mà cô ấy đã có với Ayurveda. Một người bạn thuở nhỏ của cô ở Mangalore, Ấn Độ đã giới thiệu cho cô một phòng mạch tại đó.

Khi cô huyên thuyên về những triệu chứng của cô, tâm trí của tôi dạo một vòng trong bản checklist cá nhân – xem ra chúng tôi có cùng các triệu chứng. Và sau khi tôi chia sẻ điều đó với cô, cô ngồi thẳng lưng và tuyên bố: “Vũ trụ gửi cô đến với tôi đấy. Cô phải theo hướng trị liệu này đi.”

Việc chia tay chồng con và lên đường sang Ấn Độ một mình quả là đáng sợ; tôi nhớ họ thật nhiều và việc họ truyền cho tôi con virus cảm cúm ngay khi lên đường có cảm giác như hàng trăm năm đã trôi qua.

Và giờ đây, sau 3 tháng du ngoạn, tôi ở đây.

Một mình.

Tại Ấn Độ.

Trong đợt chữa trị Ayurveda, tôi đã trải qua mỗi ngày hai đợt trị liệu cơ thể Bahir Parimarjana Chikitsa vào buổi sáng và tối với một bác sĩ hiền lành và nhân từ chẩn đoán và xem xét tôi. Việc trị liệu cũng bao gồm việc uống thuốc Ayurveda hàng ngày.

Phần trị liệu cơ thể này bao gồm massage nóng và có dầu bởi hai cô gái, và họ chủ yếu dùng thảo dược. Trong buổi sáng, việc trị liệu bắt đầu bằng massage dầu trên đầu rồi tiến đến massage toàn thân.

Âm thanh của chất dầu nóng, xèo xèo là thứ mà tôi phải hít thở mỗi lần – và tôi biết cái gì tiếp theo. Thứ trông giống như quả bóng musơlin lớn chứa đầy hoa khô (mà thực sự được nhồi với lá thuốc gọi là Pinda Sweda) được đặt trong lớp dầu và sau khi được đập vài cái trên bàn cho nguội một chút, họ chà mạnh lên và massage cơ thể tôi.

Sự khác biệt trong giấc điều trị buổi tối của tôi là ở cuối, thay vì các quả bóng thuốc, sữa nóng, có tẩm thuốc được đổ trên cơ thể và đầu tôi.

Một vài ngày trước, khi việc tắm sữa thuốc và thụt thảo dược được ngừng, tôi đã ăn mừng. Tôi không ngại việc này, nhưng tôi đã vui vì chấm dứt cuộc hẹn mỗi đêm với cái ống thụt.

Tôi đã quen dần với chuỗi bài chữa trị bao gồm thiền định, thở, yoga, một số nghiên cứu, và tận dụng cơ hội để nghỉ ngơi và thư giãn.

Và tôi nhận thấy những thay đổi tích cực trong cơ thể mình.

Khớp của tôi là bớt khô cứng. Cái khí lạnh trong phổi tôi – vùng đáng sợ – trở ngược ra rất nhanh, cục u trên mắt cá từ vết thương cả năm qua cũng biến mất, và người ta nói rằng tôi có thể thấy sự thay đổi tích cực này tiếp diễn miễn là tôi vẫn duy trì việc thực hành toàn diện – về mặt dinh dưỡng, tinh thần và thể chất.

Điều độ: là một từ quan trọng trong Ayurveda

Tôi phải ăn uống và thực hành điều độ – những lĩnh vực mà tôi đang kém.

Tuy nhiên, trải nghiệm sâu sắc nhất là hoạt động đầy cảm xúc mà tôi đã có thể vượt qua trên cái bàn gỗ cổ đầy dầu, sữa ấy.

Bạn thấy đấy, trong 21 tháng qua, tôi có cảm giác như tôi bị nhúng và chiên sâu trong một chảo dầu đầy nỗi đau với sự mất mát 3 người cha mẹ và anh trai thân yêu của tôi.

Mất đi hai người bạn thân thiết của gia đình, những người tạo trò vui, kết nối tinh thần là nỗi mất mát khó khăn nhất cuộc đời tôi.

“Đưa họ về nhà” (chăm sóc họ những ngày cuối đời) là một niềm vinh dự tuyệt đối, nhưng từ đó tôi cũng trải nghiệm những ký ức đau buồn khi phải chứng kiến những người tôi yêu thương nhất tan biến đi.  Ký ức về họ và việc được chăm sóc họ quả rất ngọt ngào, nhưng đôi khi, vị ngọt đó trôi theo một hướng khác và làm tôi hoài nghi – và hiện giờ vẫn vậy.

Lần đầu tiên nằm trên bàn trị liệu, tôi được bôi dầu và được yêu cầu quay người lại. Đột nhiên, tôi nhớ đến lúc giúp anh trai mình trở người trên giường. Ở giai đoạn giữa của căn bệnh ung thư não, cơ thể anh bắt đầu đánh lừa anh và anh không thể điều khiển nó đàng hoàng. Nhìn xuống đôi chân dài của tôi đang cố vật lộn với lớp dầu và sữa trơn đã làm tôi nhớ về anh, và nghĩ anh đã cảm thấy thế nào khi anh đang cố gắng vật lộn để điều khiển những cẳng chân dài của mình.

Và những ký ức đó lặp đi lặp lại mỗi đợt trị liệu.

Ban đầu, tôi cảm thấy rất khổ sở. Đây sẽ là trải nghiệm mỗi ngày của tôi sao?

Nhưng rồi sự trơn trượt, tuột lên tuột xuống như một chú hải cẩu con đang tập đi đã đem lại món quà giúp tôi cảm thấy anh tôi đã trải qua những gì – và nó mang đến sự cảm thông sâu sắc và nỗi buồn thắt tim. Thật khó khăn khi phải nhìn thấy người anh hùng khỏe mạnh, năng động của bạn tàn lụi dần như vậy.

Và mỗi ngày nhiều hơn, tôi dần chấp nhận ký ức về nỗi đau của anh, khi phải trải qua sự mất kết nối giữa tâm trí và cơ thể – và qua mỗi đợt trị liệu, tôi tập trung và hít thở tình yêu cho anh.

Và khi tôi nằm trên bàn, với bàn tay dịu dàng của cô gái gội đầu cho tôi, vắt tóc thật chặt rồi ủ lại trong một cái khăn, tôi trải nghiệm những hồi tưởng về thời thơ ấu dữ dội hơn.

Mẹ tôi sẽ cho tôi nằm trên bàn với cái đầu ngã ra chậu rửa tay để gội đầu cho tôi và vắt khô tóc y như vầy – tất cả chỉ vì tôi không thích bị ướt mắt khi tắm trong bồn.

Sự chăm sóc của mẹ dành cho đứa bé như tôi trôi chảy về trong ký ức. Anh tôi là người trẻ nhất qua đời trước tôi nhưng cũng hơn tôi 7 tuổi. Mẹ và tôi có nhiều năm xa nhau và sự kết nối của chúng tôi rất mạnh mẽ. Khi bà có thể sống hai năm cuối đời với tôi, tôi được trao món quà chăm sóc bà trên con đường “xuyên qua” – một từ mà bà dùng để diễn tả hành trình đến cái chết.

Một lần nữa, ký ức của 24h trước khi bà mất hiện về rõ rệt. Thật khó khăn khi phải chứng kiến mẹ mình tan biến nhanh như thế nào.

Tất cả những ký ức này là chất xúc tác cho những cảm xúc sâu lắng.

Trong cảm giác vừa hoài nghi vừa vỡ òa, ngày đầu tiên đó, tôi ngồi trong phòng và khóc thổn thức.

Và trong các đợt trị liệu, tôi cố gắng duy trì trạng thái thiền và đón nhận sự chữa trị, nhưng tôi vẫn phải trải nghiệm những hồi tưởng của quá khứ đầy đau buồn.

Một ngày kia, trong một đợt trị liệu khá trơn dầu, tôi tự dặn mình cảm nhận mức độ đau khổ mà mình cần, và rằng việc nhìn thấy các ký ức là bình thường, và việc để cho những ký ức sâu nhất và khó khăn nhất tìm một chỗ trú trong tim tôi cũng là bình thường.

Tôi cho bản thân mình một tín hiệu để dùng – khi tôi cảm thấy những hồi tưởng đang quấy nhiễu mình – để có thể đem những ký ức đó trở về nơi an nghỉ của chúng. Và rồi, tôi có thể trao gửi năng lượng tình yêu thuần khiết đến và nhận lại từ những người thân yêu, nhìn thấy họ tỏa sáng trong an bình.

Và những đợt trị liệu sau đó, tôi có thể kiểm chứng được phương pháp đó thành công và những đợt massage tiếp theo trở thành trải nghiệm hoàn toàn khác.

Tôi gọi chuyến đi Ấn Độ là cây cầu của tôi:

Cây cầu đi đến sức khỏe

Cây cầu từ tử đến sinh

Cây cầu từ nỗi đau sang chấn đến nỗi đau dịu dàng – vì khi bạn yêu ai đó sâu sắc, nỗi đau sẽ không bao giờ biến mất hoàn toàn.

Xin cám ơn, Ấn Độ. Và xin cám ơn Ayurveda, đang mang cầy cầu đem lại sự sống cho tôi.

Nguồn: Elephant Journal

Dịch bởi Yogavietnam